Dưng dưng niềm thương nhớ
Hạt xuống giếng ngậm ngùi
Ai chẳng mong gặp bến trong
Trở lại thành đô sau những ngày dài nơi chiến tuyến
Chợt nhìn em qua căn nhà màu tím lòng bỗng nghe lưu luyến khôn cùng
Mơ ước bâng quơ dệt mộng tương phùng
Làm quen em gần hết năm ngày phép
Em mới ngập ngừng e ngại nói tên
Muốn nói tiếng yêu em nhưng chỉ sợ đời chinh chiến
Năm tháng dài xuôi ngược miền xa
Để lại phương này một người em sầu khổ
Chợt thấy anh tựa cửa trộm nhìn
Cúi mặt bâng khuâng chân bước ngập ngừng
Tuổi vào yêu lòng cũng nhiều mơ ước
Nhưng chưa gặp người đẹp ý mà thôi
Rồi gặp anh với ánh mắt xa xôi
Vóc dáng phong trần dạn dày sương gió
Chỉ lặng nhìn nhau lời thương chưa ngỏ
Sao nghe như mình đã hò hẹn từ lâu
Yêu nhau vì lời nói mến nhau qua nụ cười
Ngày đó tay trong tay mình dìu nhau vào lối mộng
Căn nhà màu tím ngày xưa giờ đây hồng muôn sắc pháo
Hoa trắng cài lên màu áo mới em giã từ đời con gái để sang cầu
Nhẹ bước bên anh em khép nép cúi đầu
Nghe trong tim tưng bừng nhã nhặn
Mơ ước đây rồi hạnh phúc đăng quang
Anh vuốt tóc em nhắc chuyện tình ngày đó
Em thẹn thùng má ửng màu duyên
Em đã chọn áo cưới màu hoa tím
Màu tình yêu lưu luyến buổi ban đầu
Hai ngày cưới năm ngày hạnh phúc
Tâm sự chưa tròn đã hết phép anh đi
Từ hôm nay nơi chiến tuyến xa xôi
Đêm gối súng mơ về người vợ hiền mới cưới
Gió cao nguyên lạnh lòng người viễn xứ
Mưa Sài Gòn có lạnh kẻ chờ mong
Mưa nắng đô thành làm dài nổi chờ mong
Dài thương nhớ trong lòng người cô phụ
Em cô đơn trong căn nhà màu tím
Tựa cửa nhìn xa hoài vọng cánh chim trời
Cánh chim cao không mang tin người chinh chiến
Cho kẻ quê nhà mỏi mắt đợi mong
Mỗi khi trời trở gió đông
Nhìn về phương đó chờ mong một người